A Lovely Letter (in English and in Vietnamese)



 Kính gửi bà Virginia Mary Lockett!

Bà Virginia kính mến!
Khi tôi viết những dòng này gửi bà thì tôi đã ở bv YHCT này được 52 ngày, kể từ ngày khởi bịnh thì là 69 ngày. Thời gian còn quá ít để hiểu sâu sắc hơn về bà.
Tôi biết bà không phải qua thông tin từ Việt Nam, đất nước của tôi mà qua con trai của v/c một người bạn thân thời đại học đang ở cách xa nửa vòng trái đất, cháu là một bác sĩ về chấn thương chỉnh hình, hiện đang sống ở Manchester,Anh quốc. Qua đó tôi biết về những đóng góp hết sức to lớn của bà cho khoa phục hồi chức năng còn mới mẻ ở bv này. Tôi đến với bv YHCT từ nguồn thông tin đó, và tôi cho đó là nhân duyên tôi được gặp bà và các cọng sự tại khoa phục hồi chức năng này.
Buổi sáng đầu tiên tôi đã được bà kiểm tra rất kỹ lưỡng tình trạng vận động, trao đổi, bàn bạc với kỹ thuật viên về phương cách tập luyện đối với từng kiểu tổn thương não bộ khác nhau.
Tôi có thiện cảm ngay với bà bởi cách làm việc tận tuỵ, khoa học, linh hoạt và nét mặt hiền từ, ánh mắt thân thiện, nụ cười nhẹ nhõm của bà như trấn an các bịnh nhân đang có cuộc sống bình thường bỗng rơi vào cảnh ngộ bại liệt. Bà đến đúng giờ, ngồi vào vị trí có thể quan sát toàn phòng tập để theo dõi, kịp thời điều chỉnh những sai sót nếu có, bất kể ngày nắng ngày mưa.
Qua thời gian một tháng rưỡi luyện tập tôi thấy cơ thể mình có những chuyển biến tích cực, đủ để củng cố niềm tin trong tôi. Buổi sáng, tôi  thường được vợ đẩy xe xuống sớm để dạo quanh sân vườn bịnh viện nhằm hít thở khí trời trong lành, bà cũng đến sớm bằng xe máy và vẫy tay chào tôi, tôi thấy bất ngờ và vui vô cùng vì bà vẫn nhận ra tôi trong số bịnh nhân đông đúc ở phòng tập, phải gọi tên cái vẫy tay thân ái và tiếng chào thân thiện đó thì tôi gọi đó là một tấm lòng!
Tôi đã được bà dành nguyên 2 buổi tập để hướng dẫn cách tập bước ngang, cách đi cầu thang, bà đã xoá tan đi nỗi lo của  tôi về khớp xương bị đau, thì ra chỉ do thiếu vận động. 
Nhớ ngày nhập viện,từ việc nằm yên, đến nỗi các bạn tôi phải bế tôi từ xe hơi qua xe lăn, giờ tôi đã đi lại được mặc dù phải chống gậy mới thật yên tâm. 
Trong tôi, hôm nay tràn đầy niềm tin vào ngày xuất viện, ngày đó tôi sẽ tự tin bước đi trên đôi chân của chính mình, tôi sẽ vẫy tay chào tạm  biệt bằng cả hai tay( ngay lúc này một tay của tôi vẫn còn rất yếu)để cám ơn toàn thể y bác sĩ và nếu được cho phép tôi xin dang rộng đôi tay để ôm tất cả mọi người đã rất tận tuỵ , hết lòng giúp đỡ, quan tâm chăm sóc tôi trong những ngày điều trị và nhất là đối với bà Virginia, người đã gieo trong lòng tôi niềm tin vào một ngày mai tươi sáng,để tôi có được sự “ Nổ lực để trở về” (như một slogan của khoa) với cuộc sống mến yêu. 
Những ngày còn đi làm việc, tôi đã từng quyết tâm xây dựng nền văn hoá doanh nghiệp cho đơn vị và khi đến bịnh viện này tôi đã thấy nét văn hoá của đơn vị thể hiện qua giao tiếp, qua môi trường xanh, sạch, đẹp từ khóm cây, thảm cỏ, qua cung cách quản lí, qua sinh hoạt tập thể của cán bộ nhân viên.

 Bs Viirginia thân mến!tôi nghĩ rằng bà đã chọn đúng nơi mình gửi gắm những ý nguyện tuyệt vời của đời bà, được toàn tâm, toàn ý phục vụ bịnh nhân không điều kiện trong một môi trường rất lành mạnh, đầy tình cảm như BV y học cổ truyền ĐN.
Cho tôi xin cúi đầu cảm phục.
Những điều tâm sự cùng bà chắc chưa nói hết. Tôi hy vọng được bà cho phép được giữ liên lạc cùng bà để học tập đức hạnh từ bà. Cầu chúc bà có sức khoẻ để tiếp sức cho khoa phục hồi chức năng nói riêng và cho ngành y học  còn nhiều kiếm khuyết của đất nước chúng tôi. Xin gửi đến bà lời kính chào trân trọng!

Đà Nẵng 20.10.2022
Bịnh nhân  
Hồ Văn Chỉnh


Ps: kính nhờ anh Huy dịch giúp bức thư để chuyển lòng biết ơn của tôi đến bà- Xin đa tạ !

Dear Virginia,

I am writing to you on the 52nd day of my inpatient with the Traditional medicine hospital, 69 days from the day got the stroke.

I didn't hear about you from the news in Vietnam but from another physio therapist living in Manchester - UK who is the son of one of my best friends from high school. When I first got stroke, he tried to reach out to see if I needed any help and through him, I got to know about you and your devotion & contribution for the lives of so many patients in Vietnam. Since then, I have had a chance to get to know you and other therapists in this department and have been well taken care of, physically and mentally.

I still remember my first day at this hospital....you did a thorough check up on me and laid out the best approach given my condition. I can't say enough how much I appreciate your work ethic and the love you give to this place. It is not only just your technical skills but also how you care about our mental status has helped us a lot in making good progress. Your eyes, smiles, facial expression and body language have swept away the language barrier to give us real motivation. It feels like you can feel our pain & frustration. You are always there, everyday, at your seat, watching out for us, for every patients....

It has been a month and a half, I can feel I am making good progress, enough to reinforce my belief in a day that I can walk again. Every morning, my wife takes me for a 'walk' in the garden to get some fresh air...and you were there on your motorbike waving at me...it caught me by surprise that you still recognized me among thousands of patients. I guess you know us all - your patients. I guess that is love - to your work and the people here.

I have spent 2 full sessions with you to learn how to walk across, walking up & down the stairs and you really made me more relaxed, reinforced my belief in recovery and lifted up my spirit. Still remember the first day coming here, my friend had to lift me up from the car to the wheelchair, now I am able to walk with the cane & some assistance.
I can now see the day I can really walk out of the hospital on my own legs and wave at you with my both hands (only one working now 😊) to thank all of you. If allowed, I would love to give all of you a big hug for what you have done for me, especially Virginia, who have seeded in me the belief on a brighter day, just like what you have done to so many patients.  I commit to be a good part of your program 'Nỗ lực để trở về', back to a beautiful life outside of the hospital walls.

When I was still working, I had tried to work hard to build a good corporate culture for my company. I see and really appreciate what Mr Anh and everyone have achieved here: clean and green environment, efficient management, friendly and warm manner from all doctors, nurses and even staffs. I haven't seen this in any other hospitals I've been.

Dear Virginia, allow me to say I think you chose the right place to devote your mission in life, a place where your can help your patients in a healthy, wholehearted environment like the Traditional Medicine hospital. Words have a limit to say how grateful I am to what I have received from all of you. I hope to still keep contact with you so that I can learn from you, not just as a patient, but as a person - to live a fullest life and be a good person. I wish you all the happiness and good health to continue your journey to help out with the healthcare environment in our country. I believe kindness has a superpower!

Sincerely,
Patient Ho Van Chinh

Da Nang, 20/10/2022.

The Greatest Honor of My Life


On Vietnamese Doctors' Day, in recognition of my years of volunteer work at the Traditional Medicine Hospital of Đà Nẵng, I was presented with a bronze portrait sculpture created by the artist Phạm Văn Hạng. Phạm Văn Hạng is well known as the designer of the famous Dragon Bridge of Đà Nẵng.

Virginia with her translator/assistant Nguyễn Hữu Huy.

Here is a Tuổi Trẻ article about the event:

https://tuoitre.vn/nha-dieu-khac-pham-van-hang-tac-tuong-chuyen-gia-vat-ly-tri-lieu-nguoi-my-20220226205120925.htm